Truyện Sex Tôi và em
Mấy ngày sau, được mấy mẻ nắng to nên trong sân đến ngoài đường màu vàng của rơm với lúa đã vắng đi hẳn. Chỉ còn lại lẻ tẻ vài nhà gặt nhiều nên chưa phơi hết, còn phần lớn mọi người là đã quạt rồi cất hết rồi.
Cô bé và cậu nhóc kia thân với nhau hơn hẳn, ngày nào cô cũng đến nhà cậu chơi. Vì cậu nhóc kể cho mẹ cậu về cái hôm cô bé giúp chạy lúa, với cả trông cô xinh xắn ngoan ngoãn nên mẹ cậu quý cô bé lắm. Hỏi ra mới biết cô Hà cùng ngõ là bạn học của mẹ cô bé này, vì bố mẹ cô bé đi thực tập việc ở xa nên là mới gửi cô về đây vừa để cô Hà trông chừng, vừa cho cô bé về chơi một dịp luôn.
– Đi đến nhà bác tớ chơi không? – cậu nhóc vỗ vai cô bé, hỏi nhỏ.
– Bác cậu á?
– Ừ, đến đấy đi. Mùa này lắm hoa quả lắm.
– Ừm… đi.
Chỉ chờ thế là cậu nhóc chạy luôn vào trong nhà, giọng hí hửng:
– Mẹ ơi! Bọn con sang nhà bác Vượng lúc nhá.
– Ờ, đừng có leo trèo gì đấy. À mà để cái Hạnh ở nhà nhá, qua em nó ho, tí mẹ cho nó đi khám.
– Vâng ạ.
Hai cái bóng nhỏ dắt tay nhau ra khỏi nhà, tung tăng rảo bước trên con đường làng.
…
– Anh Vĩnh ơi! – cậu nhóc đã tíu tít gọi từ ngoài cổng.
– Gì thế? – tiếng đáp lại phát ra từ ngoài vừờn.
Cả hai đứa nhìn ra, một cậu nhóc lớn tuổi hơn đang ngồi vắt vẻo trên cành ổi, trông về phía chúng.
– Lại trên ấy rồi à? Hái cho em mấy quả.
– Leo lên đây anh với mày cùng lấy. – chợt cậu nhóc lớn ấy hơi dừng lại – mà đứa nào kia?
– Bạn em đấy.
– Ừ thế rủ vào đây.
– Vâng. – cậu nhóc quay sang bạn mình, nói nhỏ – Ăn ổi không?
– Có. – cô bé đáp nhẹ.
– Thế ra kia lấy cái rổ kia đi, tớ lên lấy rồi thả xuống cho.
Nói rồi cậu leo thoăn thoắt lên cái cây mà Vĩnh đang đợi sẵn, chỉ một thoáng là cậu đã ngồi trên một cái chãng to trên ấy rồi.
– Bác bá đi đâu rồi anh?
– Đi đồng rồi, cả thằng Sang nữa.
Nhìn xuống, cậu đã thấy cô bé kia đã cầm cái rổ tre đứng ngay dưới gốc cây mà nhìn lên. Không để cô chờ lâu, cậu nhóc ấy nhìn xung quanh. Chọn một quả vừa to vừa ngon thả xuống, cô bé kia vừa hứng vừa cười tươi roi rói. Rướn người lấy thêm mấy quả nữa rồi cùng anh mình tụt xuống, ba đứa ngồi bên bờ tường ăn ngon lành.
– Em tên là gì?
– Dạ, Mai ạ.
– Anh tên là Vĩnh, chán thì cứ bảo thằng này đưa đến đây chơi nhé, tha hồ ăn quả. – vừa nói, cậu ta vừa hãnh diện khoe về khu vườn nhà mình.
– Ơ, anh Vĩnh ơi. – cậu nhóc kia gọi – sao cái cây khế này trồng cả năm nay rồi mà chưa có quả thế?
– Chịu, anh chẳng biết được. Bạn đi lính cùng bố anh tặng đấy. Chắc nhầm vào cây ổi đực rồi.
– Hihi.
– Cậu cười gì thế? – cu cậu nhìn cô bạn mình, thắc mắc.
– Ổi mà cụng có đực với cái cơ á?
– Ơ, bố tớ hay bảo thế mà, cứ cây nào mà không ra được quả thì là cây đực hết.
– Giờ tớ mới biết. Hihi.
Nói chuyện thêm chừng lâu lâu nữa thì hai đứa trẻ cũng chào cậu nhóc kia rồi ra về. Trời cũng bắt đầu nhá nhem tối rồi, nên theo lời cậu cả hai sẽ đi theo con đường kênh về nhà cho gần.
Đang đi qua một mảnh đất hoang sau ngõ ấy thì một tiếng sột soạt trong bụi rậm làm cậu nhóc giật mình dừng lại quan sát vào. Vì không có người ở nên cây cở thoả sức mọc um tùm tại đây, cộng với cả trời cũng đang là chiều tối nên cậu nhóc không biết được tiếng động đó phát ra từ đâu.
– Cậu sao thế? – hình như cô bé không nghe thấy nên quay sang hỏi nhỏ cậu.
Kế đó lại thêm một loạt tiếng sột soạt nữa làm cậu nhóc càng chú ý hơn, cô bé kia đã nghe thấy nên cũng đưa mắt nhìn vào trong ấy.
– Srr… – cậu nhóc ra dấu im lặng – cậu chờ tớ một tí.
Rồi cậu chạy đi như là tìm một mảnh gạch, một khúc cây hoặc là một cái gì đó có thể ném vào để thám thính. Vì cậu thừa biết, tuy là bãi đất hoang, nhưng trước giờ chẳng hiểu sao không có con gì bén mảng vào đây cả.
Cuối cùng sau một hồi tìm kiếm, cậu nhóc cũng đã tìm được một cái dép cao su loại nặng bị đứt quai ai bỏ lại ngoài đường. Nhìn vật mình đang cầm trên tay, cậu nhóc trông có vẻ không được hài lòng cho lắm.
Đang đi về phía cô bé cách đó không xa, có vẻ cô bé đợi hơi lâu nên vô tình hỏi lớn:
– Cậu đi đâu thế?
Đột nhiên tiếng sột soạt vang lên dồn dập, cây cỏ dạt đi một phía.
– Grừ… gào…
Nhanh như cắt một bóng đen lao vụt từ trong bụi ra. Nhằm vào cô bé mà chồm tới.
– Á… – cô bé lấy tay ôm đầu, sợ hãi ngồi thụp xuống.
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, cậu liền lấy hết sức vận vào cánh tay mình rồi ném mạnh chiếc dép to bản vào con vật đó.
– Oắng… oắng…
May sao, cú ném đâm thẳng vào đầu con vật ấy, làm nó lăn lộn vài vòng rồi văng xa khỏi người bạn cậu.
– Này, cậu không sao chứ.
Cậu dìu cô bé đứng dậy, nét mặt cô không giấu được vẻ kinh hãi tột độ.
Cả hai nhìn sang phía con vật kia. Thì ra là một con chó đen. Nhưng trông nó bẩn một cách khủng khiếp, cả người nó ướt nhẹp, từng đám lông bết dính vào nhau, một số chỗ thì loang lổ, lộ cả phần da thịt tím ngắt, cả người bốc lên một mùi thối khó chịu. Trông nó như là một con chó chết trôi được vài ngày vừa sống lại vậy.
Nó nằm im ở đó, thở phì phò, chốc chốc cơ thể lại co giật, bọt mép trào ra trắng xoá cả một vùng đất quanh miệng. Có lẽ cú ném của cậu nhóc chưa đủ độ, nên một lúc sau là nó đã trở mình vục dậy nhe nanh ra gầm gừ với đôi mắt trắng dã.
Nhìn thấy nó lao đến, cậu nhóc liền đưa tay đẩy cô bé ra một bờ cỏ gần đó, con chó kia nhanh như cắt đã lao tới chồm lên người, đè cậu ngã ra đất rồi vung miệng cắn loạn xạ. Cả hai đứa trẻ đều thất thanh kêu lên cầu cứu, cậu nhóc đưa hai cánh tay lên, cố gắng chống trả. Tiếng người kêu la và tiếng chó gằn vang cả một góc làng.
Phải mất một hồi, mới có vài tiếng bước chân lục đục chạy đến. Con chó kia ngay lập tức ăn vài phát gậy vào đầu, nằm vật ra rên ư ử vài tiếng rồi nghoẻo hẳn. Còn cậu bé nằm im chỗ ấy, đôi mắt đã nhắm nghiền lại từ bao giờ.
Cô bé càng khóc to hơn, chạy ra lay vai cậu rồi oà lên nức nở gọi. Đôi mẳt mệt mỏi của đứa trẻ đan nằm dưới đất khẽ hé mở ra nhìn về cô bé đang ngồi khóc trước mặt mình chỉ chừng vài giây rồi từ từ nhắm lại.
Cô bé vẫn ngồi đấy khóc. Một người đàn ông trong số mấy người lớn ấy tiến đến, bế cậu bé lên tay.
– Thằng này là con nhà ông Linh đây mà.
– Nó có sao không?
– Ngất rồi. Bị cắn nhiều quá, mà con này chắc là chó dại rồi.
– Thế đưa ngay nó lên trạm y tế đi.
– Để tôi đi lấy xe.
– Ừ, đưa cả cái gái này đi theo nữa nhỡ đâu cũng bị cắn.
– Nào, nhanh lên đi.
– Rồi rồi…
…
Cậu nhóc nằm bên giường cạnh cửa sổ, gần hai ngày rồi cậu mê man không biết gì cả, người thì cứ như lên cơn sốt. Cậu đã được chuyển xuống viện huyện để theo dõi. Mẹ cậu khóc lên khóc xuống bên giường con trai, bố cậu cũng bắt vội chuyến xe đêm để về túc trực bên gia đình.
Từ từ mở đôi mắt, xung quanh toàn là màu trắng với mùi thuốc nồng nặc. Mọi người xung quanh, trong đó có bố mẹ cậu mừng rỡ lên khi thấy thế vội sà vào hỏi thăm. Xem cậu cảm thấy thế nào? Có đói không? Hết đau chưa?… Còn khó khăn trong việc cử động với các vết thương trên mình, cậu vẫn cố gắng nói chuyện với mọi người. Nhưng cậu không mảy may gì để ý đến ở góc phòng, một đôi mắt nhỏ bé đang đẫm lệ nhìn về phía cậu.
Ngày thứ ba ở trong viện, đã tiêm vào người mấy mũi vắc xin phòng dại, cậu thấy đầu óc mình như tê hẳn đi, nằm mở miệng ra ngậm từng thìa cháo mẹ cậu bón cho. Và ở khe cửa từ bên ngoài, một cái bóng nép vào cánh cửa nhìn vào giường của cậu.
Ngày thứ tư và thứ năm, mọi chuyện vẫn xảy ra y như vậy. Dường như cậu đã quên cô bạn mới quen của mình rồi.
Cho đến ngày thứ sáu, khi y tá vừa rời đi cùng xe đẩy thuốc với kim tiêm là mẹ cậu đi vào, xách theo một bát cháo như thường lệ.
– Nghĩa…
– Dạ?
– Bạn con muốn gặp con này.
– Đâu ạ?
– Cháu vào đi. – mẹ cậu gọi với ra ngoài.
Cô bé kia đi vào, mặc nguyên bộ đồ lần đầu tiên hai đứa gặp nhau. Đầu cúi xuống tránh đi ánh mắt xa lạ của cậu.
– Con có nhớ bạn ấy không?
Nãy giờ cậu nhóc vẫn nhìn cô bé, mặc dù có gì đó thật thân quen. Tuy nhiên, không hiểu sao mà cậu chưa thể nhớ ra được. Cậu nhìn mẹ mình, lắc đầu.
– Vậy con có nhớ vì sao con lại vào đây không?
Cậu bé kể ra được hết diễn biến các sự việc xảy ra. Chỉ có điều, theo lời kể của cậu thì không xuất hiện hình ảnh của một người bạn mới quen nào từ phương xa tới cả.
Mẹ cậu nghe xong, đưa đôi mắt thương cảm nhìn về cô bé. Cô vẫn cúi đầu, hai hàng nước mắt đã trào ra từ lúc nào.
– Tớ… tớ đến đây chỉ để chào cậu thôi… Hôm nay tớ về nhà rồi… Có… có cái này tặng cho cậu…
Cô bé nói rồi tiến đến bên giường, đưa cho cậu một gói giấy nhỏ.
– Ơ,cái gì thế?
– Mở đi. Cậu sẽ thích đấy. – cô bé gắng gượng nở một nụ cười thật tươi, hai hàng mi vẫn đẫm lệ.
Cậu nhóc theo lời bóc luôn, từng mảnh giấy bung ra theo các ngón tay bé nhỏ. Cậu nhìn nó rồi reo lên sung sướng.
– Uây, que kẹo hình con rồng này, cậu mua ở đâu thế.
– Bạn thân của tớ tặng đấy. – cô bé cười buồn.
– Cảm ơn cậu nhá. – cậu nhóc cười thích thú.
Cậu mải mê ngắm nghía mà không biết rằng cô bé ấy đã lủi thủi đi ra ngoài từ lúc nào.
Vậy là sau một thời gian thân thiết bên nhau. Thí lúc này, một đứa nằm trên giường bệnh chẳng nhớ gì, còn một đứa thì bước lên xe mà lòng trào lên bao nhiêu hoài niệm.
Và cứ vậy, hai đứa trẻ trưởng thành lên ở hai nơi khác nhau, mỗi đứa có một suy nghĩ riêng, một cuộc sống riêng. Ngày qua ngày, thời gian cứ thế trôi đi. Tưởng chừng như chúng không bao giờ gặp nhau nữa.
…
Nhưng… nói sao nhỉ? Đây là cuộc sống mà, chẳng ai có thể biết trước được điều gì sẽ đến cả. Tất cả có lẽ cũng chỉ thuận theo duyên phận và số mệnh…