Truyện Sex Thu – Tác giả Les Misérables
Trưa thứ hai đầu tuần, vừa hết tiết năm, tôi mới dắt xe ra cổng trường thì thấy Đông Phong đã ngồi trên chiếc xe đạp leo núi như chờ sẵn từ lâu rồi mặc dù hôm nay cả tôi và anh đều học năm tiết như nhau. Tôi thường hay đợi để cho mọi người ra về bớt cho trống trải rồi mới từ từ về sau chứ không thích cái cảnh chen chúc nhau vượt qua cánh cổng bé xíu nhìn ngột ngạt chết được. Cũng chính vì vậy mà tụi con Yến con Mai thường về trước chứ ít khi nào chờ tôi ra để về chung. Con Yến bảo tôi “chờ mày ra khỏi cổng trường thì tụi tao đã chạy về tới nhà và ăn xong bữa cơm trưa rồi!”.
Biết anh đứng chờ mình nhưng tôi vẫn giả vờ như không biết và làm bộ hỏi:
– Ủa anh Phong chờ ai mà chưa về? Chờ anh Nam hả?
Nói xong tôi nhoẻn miệng cười một nụ cười thật duyên dáng và tỏa sáng còn hơn mấy cô người mẫu quảng cáo kem đánh răng PS trên truyền hình. Không biết có phải trái tim anh ấy rung rinh vì nụ cười của tôi hay không mà ảnh cũng đáp lại tôi bằng một nụ cười thật dễ thương và tình tứ:
– Đâu có… anh chờ em đó Thu ơi!
Nghe anh nói mà tôi nghe trong lòng mát rười rượi dù trời đang nắng chang chang. Biết là anh đứng đợi mình nhưng tôi vẫn thích nghe chính miệng anh nói ra những điều ấy. Chẳng phải con gái thường yêu bằng tai hay sao!?
– Anh chờ em có gì không anh Phong?
Tôi chớp chớp đôi mắt mơ huyền nhìn anh và hơi chúm chím đôi môi để tạo sự quyến rũ và nữ tính để chờ đợi một lời nói ngọt ngào hơn nữa từ chàng bạch mã hoàng tử trong lòng mình.
– Để anh đưa em về nha!
Mặc dù rất thích được cùng anh đi chung trên một con đường, không phải chỉ con đường đi học này mà cả trên đường đời, thế nhưng tôi vẫn làm bộ từ chối để kiểm tra xem anh có thật lòng với mình hay không:
– Dạ… em về một mình cũng được anh… em có xe mà! Với lại nhà em xa lắm…
Đông Phong cười nói:
– Em có xe thì mỗi đứa chạy một chiếc, mình đi bên cạnh nhau từ đây về đến ngã tư chợ rồi mỗi đứa rẽ theo hướng về nhà mình…
Tôi nhìn anh mặt hơi ửng đỏ:
– Không lẽ ngày nào anh cũng chờ em ra để về chung… em ngày nào cũng ra chậm lắm đó nha…
Đông Phong mỉm cười và nhìn tôi với ánh mắt hình trái tim:
– Anh chờ được mà… không phải chỉ chờ đợi bây giờ mà còn… chờ em đến suốt đời! Nghe Thu?
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ được nghe ai nói những lời ngọt ngào như ướp mật vào tai như thế này, cho nên anh vừa nói xong thì tôi nghe tim mình như tan chảy ra trong sự vui sướng và hạnh phúc. Tôi khẽ khàng đưa mắt nhìn anh rồi e lệ gật nhẹ đầu như để thay cho sự chấp thuận lời tỏ tình của anh dành cho mình.
Sau đó tôi ngồi lên xe, vắt chéo vạt áo dài lên một bên ghi đông xe cho khỏi vướng dây sên rồi thong thả đạp trong khi anh chạy sát bên cạnh như hình với bóng.
Tôi không biết ngày xưa khi má quen rồi yêu ba thì má có những cảm xúc giống như tôi lúc này hay không, chứ tôi thì tôi nghe trong lòng vừa vui sướng và hạnh phúc khi được người mình thương đưa đón, vừa thấy ngại ngùng và mắc cỡ khi có nhiều người đi đường nhìn vào hai đứa tôi với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn ngưỡng mộ, kiểu “hai đứa này làm gì mà bám dính vào nhau như sam vậy ta?”…
– Hôm thứ bảy đi uống nước về có bị ba mẹ la không em?
Tôi với Đông Phong chạy hai người hai chiếc xe song song nhau, anh chạy phía ngoài và nhường tôi chạy sát trong lề đường cho an toàn. Vừa chạy kè kè theo anh vừa quay sang hỏi han.
– Dạ không anh! Ba má em đâu biết tụi mình đi uống nước… Em nói với má là em đi học bù thôi à…
Đông Phong cười tinh nghịch và đá mắt với tôi một cái:
– Vậy chiều thứ bảy nào em cũng nói má đi học bù hết nghe Thu! Chiều thứ bảy mình đi chơi với nhau một buổi nha em! Cả tuần đi học không có ngày nào rảnh để được ở bên nhau hết trơn…
Nghe anh nói xong tôi lập tức lắc đầu lia lịa:
– Ý… không được đâu anh ơi! Làm sao mà nói với ba má tuần nào cũng đi học bù được… mai mốt đi họp phụ huynh ba má em hỏi thầy cô mà không có chuyện đó là ổng bả về cạo đầu em đó. Hic!
Đông Phong nhìn tôi vẻ lo lắng:
– Bộ hai bác khó tính lắm hả em?
Tôi cười buồn:
– Má em thì dễ lắm… lại thương em nhất nhà… nhưng chỉ có ba…
Thấy tôi ngập ngừng nên anh liền thắc mắc:
– Ba thì sao em… bộ ba em khó lắm hả?
Tôi không trả lời mà chỉ hơi gật nhẹ đầu. Bấy nhiêu đó cũng đủ để anh hiểu muốn cưa cẩm tôi thì anh phải làm cách nào đó để chinh phục được sự đồng ý của ba chấp nhận cho hai đứa quen nhau chứ má tôi thì dễ rồi, tôi thương ai thì má cũng đồng ý hết… miễn đừng thương đàn ông đã có vợ con rồi bị đánh ghen và lột quần áo giữa đường thì má chịu liền.
Má hay dạy bảo tôi mỗi khi hai má con ngồi rửa chén trong bếp:
– Con nay lớn rồi… trước sau gì cũng có bạn trai. Có yêu có thương gì thì cũng chờ đợi đến lúc ra trường rồi hãy tính chuyện trao thân gửi phận nghe con! Đừng có dại dột để rồi bụng mang dạ chửa là ba mày giết chết má con mình luôn đó!
Tôi nghe má nói xong chỉ biết “dạ” một tiếng rồi im lặng chứ làm sao dám nói cho má biết tôi bây giờ đâu còn là cô gái ngây thơ trong trắng nữa, cái quý giá nhất của đời con gái của tôi đã bị ba cướp mất từ lâu lắm rồi.
Thấy tôi gật đầu khẳng định là ba tôi khó tính nên Đông Phong cũng im lặng không nói gì. Nhìn nét mặt anh hơi buồn và thoáng chút suy tư tự nhiên tôi thấy thương anh nhiều hơn nữa. Nếu hai đứa đang đứng đối mặt nhau chắc tôi sẽ hôn lên má của anh mất thôi.
Hai đứa vừa đạp xe vừa trò chuyện bâng quơ có chút xíu mà nhìn lại đã về gần tới nhà rồi. Khi chạy đến ngã tư chợ, anh quay sang nhìn tôi thật âu yếm rồi nói:
– Em về cẩn thận nha Thu! Lát đầu giờ chiều anh sẽ chờ em ngay ngã tư này để cùng đi học buổi chiều nghen!
Tôi chớp mắt nhìn anh, giọng xúc động:
– Dạ… em biết rồi anh! Anh cũng về cẩn thận nha…
Nói xong hai đứa nhìn nhau mà nghe trong lòng trào dâng cảm xúc buồn bã còn hơn Ngưu Lang với Chức Nữ sắp chia tay nhau trên cầu Ô Thước, dù rằng hai đứa chỉ tạm chia tay có vài tiếng đồng hồ để về ăn cơm và nghỉ trưa trước khi trở lại trường học vào đầu giờ chiều nay.
Về tới nhà, câu đầu tiên má hỏi tôi là:
– Sao bữa nay về trễ vậy con?
Còn tôi thì:
– Bữa nay ăn cơm với gì vậy má?
Rồi hai má con nhìn nhau cười. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều bình thường và giản dị như thế thôi chứ không phải là những thứ to tát hay hào nhoáng. Cũng như tôi thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh Đông Phong, hạnh phúc khi được anh đưa về chứ không phải hạnh phúc vì nhận được những phần quà có giá trị cao như kim cương, hột xoàn này nọ.
Bình thường trưa nào tôi cũng chớp mắt một giấc rồi mới thức dậy tắm rửa đi học, thế nhưng hôm nay tôi cố gắng nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ được. Vì cứ nhắm mắt lại thì hình bóng người thương cứ hiện lên trong tâm trí. Tôi không hiểu trái tim mình bị làm sao nữa, nhiều lúc tôi dặn nó nhớ người ta ít thôi nhưng nó có chịu nghe lời đâu. Nó nhớ người ta thật nhiều khiến tôi cũng phải trằn trọc vì phải nhớ cùng với nó.
Đầu giờ chiều bình thường thì 1h00 tôi mới thức dậy rồi cà kê dê ngỗng chuẩn bị mọi thứ đến 1h15 thì mới dắt xe ra khỏi cổng. Thế nhưng hôm nay tôi muốn đi sớm hơn một chút vì không muốn để cho người ta phải chờ mình lâu. Hơn nữa có ở nhà thì tôi cũng có ngủ nghê gì được đâu. Chỉ mới chia tay với anh có chút xíu mà tôi đã thấy nhớ nhung thật nhiều rồi.
Nhìn đồng hồ mới có 12h30 mà tôi đã dắt xe đi học, má nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Sao bữa nay đi học sớm vậy con, bình thường 1h00 mày mới đi mà?
Tôi liếm nhẹ môi rồi nói:
– Dạ bữa nay tới phiên con trực nhật nên phải đi sớm để quét lớp má ơi!
Nói xong tôi tự thấy xấu hổ với má vì đây là lần thứ hai tôi nói dối bà về giờ giấc đi đứng không minh bạch của mình. Thế nhưng tôi thấy việc tôi nói dối không làm ảnh hưởng gì đến ai nên suy cho cùng thì nó cũng không phải là điều gì quá xấu xa và đê tiện. Chẳng qua tôi chỉ bịa chuyện một chút để được ở gần người mình thương thôi mà, đâu có gì là ghê gớm.
Tôi tưởng mình đi sớm hơn mọi ngày thì Đông Phong sẽ tới sau, ai ngờ lúc tôi vừa chạy đến ngã tư chợ thì đã thấy anh đứng chờ dưới gốc me lão ven đường của một nhà dân gần đó rồi.
– Ủa anh… sao anh đi sớm vậy?
Thấy tôi ngạc nhiên nên anh cười tươi rói rồi giải thích:
– Hồi nãy anh quên hỏi em mấy giờ đi học… bởi vậy anh phải ra sớm chờ em chứ nếu em ra mà không thấy anh rồi giận anh thì tội nghiệp anh lắm… Hì hì…
Trời ơi là trời! Nghe anh nói mà tôi thấy mát lòng mát dạ gì đâu luôn á. Người gì mà dễ thương hết sức vậy không biết, đã đẹp trai học giỏi lại còn ga lăng lịch sự như vậy hỏi có cô gái nào mà không mê cho được. Chỉ cái việc hôm trú mưa anh quá giang tới trường rồi tự dẫn xe đi gửi giúp tôi thì đã được tôi chấm một điểm cộng rồi. Bây giờ thêm một điểm cộng cho sự…
Ga lăng này nữa, không khéo quen nhau chưa được bao lâu thì tôi đã cho anh làm cái chuyện giống như ba làm tôi luôn chứ chưa gì là tôi đã thấy “yêu” lắm rồi.
Do hai đứa đi học sớm nên thời gian còn cả tiếng nữa mới vô tiết một, vì thế anh rủ tôi ghé quán hôm qua ăn kem xong hãy đi. Tôi thấy lời đề nghị của anh cũng có lý nên vui vẻ nhận lời. Lúc hai đứa vô quán thì quán vắng hoe không có một người khách nào, ít có ai lại đi uống cà phê vào giữa ngọ như hai đứa tôi cả. Giờ này người ta nằm ở nhà ngủ cho khỏe chứ rảnh mà đi cà phê cà pháo giờ này.
Hai cốc kem mát lạnh, thơm phức và ngọt lịm được cô chủ quán mang ra trong vòng một nốt nhạc. Hôm nay cô chủ quán có vẻ như đã nhận ra chúng tôi là khách quen nên lúc mang kem ra cô mỉm cười rồi vui vẻ hỏi:
– Hai đứa này cô thấy quen mặt quá… hình như có ghé quán cô rồi phải không?
Tôi lễ phép thưa:
– Dạ… tụi con mới ghé hôm chiều thứ bảy! Với lại…
Thấy tôi ngập ngừng nên cô chủ quán liền đặt tay lên vai tôi để động viên rồi nói:
– Có gì thì con cứ mạnh dạn nói đi… không có gì phải ngại đâu!
Nghe cô chủ quán nói vậy nên tôi cũng yên tâm mà nói hết những điều suy nghĩ trong đầu:
– Dạ… với lại hôm bữa trời mưa tụi con có trú mưa ở đây, lúc có mấy chú ngồi đây uống cà phê nè cô!
Cô chủ quán lấy tay bóp bóp hai bên thái dương như đang cố gắng nhớ ra điều gì đó, rồi cô chợt “à” lên một tiếng rồi nhìn tôi hỏi:
– Cô nhớ rồi, con là cái đứa đứng trước mặt mấy ổng phải không?
Tôi khe khẽ gật đầu.
Cô chủ quán vội xua tay rồi cười giả lả:
– Thôi con đừng chấp nhất làm chi mấy thằng cha say xỉn rồi nói khùng nói điên, bình thường mấy chả hiền queo à tụi con!
Tôi cười:
– Dạ… tụi con đâu có để bụng gì đâu cô!
Dường như cô chủ quán thấy mình đứng ở đây nãy giờ cũng đã chiếm gần hết sóng tình của bọn tôi nên cô tìm cách rút lui để trả lại không gian riêng tư cho đôi chim câu:
– Hai đứa ngồi chơi rồi ăn kem nha. Cô ra sau nhà có chút việc. Chúc hai đứa ngon miệng nghen!
Cả tôi và anh cùng đồng thanh “dạ” một tiếng thật lớn trong khi cô chủ quán nhìn hai đứa rồi lắc đầu và bật cười khanh khách. Tôi với Đông Phong cũng cười nhưng là cười duyên nên không to như cô chủ.
Hai đứa mỗi đứa ngồi một ghế nhưng kéo lại gần nhau nên nhìn từ xa cứ tưởng là ghế đôi. Hai cốc kem trước mặt nhưng tôi và anh lại ăn theo cái kiểu không giống ai. Kem của tôi thì tôi đút cho anh còn kem của anh thì anh đút cho tôi. Vị kem đã thơm ngọt mà hương vị tình yêu đầu đời còn ngọt thơm gấp mấy lần cốc kem quyến rũ này.
Hai đứa vừa ăn kem vừa nhìn nhau cười rồi nói đủ thứ chuyện linh tinh vớ vẩn nhưng chẳng đứa nào dám mở miệng đề cập đến tiếng nhớ tiếng thương dù rằng đó mới là cái mà hai đứa muốn nói với nhau lúc này. Không nói nhớ nói thương nhưng chỉ cần được ở bên nhau thế này là tôi thấy hạnh phúc lắm rồi. Hai đứa mãi lo nhìn nhau và tám chuyện nên để ý gì đến mọi thứ xung quanh. Tới chừng nhìn đồng hồ thì chỉ còn có năm phút nữa là vô tiết một buổi chiều rồi. Hai đứa lật đật đứng lên chạy thật lẹ để kịp giờ vô học chứ nãy giờ ngồi cạnh nhau chỉ lo tâm sự mà quên cả giờ giấc.
Vào đầu giờ ra chơi buổi chiều, vừa gặp tôi là con Mai đã liếc xéo liếc xiên:
– Bữa nay hạnh phúc ghê hén mậy?! Học không lo học mà cứ lo đi… ăn kem!
Tôi trố mắt nhìn nó vẻ ngạc nhiên:
– Ủa… sao mày biết?
Con Yến lúc này mới lên tiếng:
– Dạ thưa chị Thu… hai anh chị chui vô quán vừa ăn kem vừa hú hí nên chỉ biết có nhau chứ đâu biết gì về thế giới xung quanh! Hai chiếc xe của hai anh chị dựng sát lề đường thì làm sao tụi này không biết hai anh chị trong đó? Ha ha ha…
Nghe con Yến giải thích tôi mới vỡ lẽ ra. Hèn chi con Mai mới gặp tôi mà đã dấm dẳng xỏ xiên rồi. Thì ra chị cũng muốn ăn kem nhưng không có ai rủ nên mới quạu chó lên. Đã vậy thì tôi sẽ chọc cho nó tức hộc máu luôn cho biết tay! He he…
Tôi nhìn con Mai bằng nửa con mắt rồi giở giọng cà khịa:
– Ừ… thì tao mê ăn kem nên tao không lo học. Còn hơn có đứa mê học quá mà… thù kem! Há há…
Con Yến với mấy đứa bạn ở gần đó nghe tôi nói thì đứa nào cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Con Mai bị tôi chọc tức đến nỗi đỏ mặt tía tai, nó vừa đuổi theo tôi để cào cấu vừa rủa:
– Mẹ mày nha con quỷ… mà nói ai thù kem hả mậy?
Tôi đang chạy đằng trước, nghe nó chửi liền quay lại thè lưỡi trêu:
– Tao nói mày chứ ai! Cái thứ thù kem… thù kem… lêu lêu…
Do tôi vừa chạy vừa ngoáy đầu lại chọc con Mai nên không để ý phía trước, tới chừng đâm sầm vào người đối diện thì tôi mới giật mình quay lại:
– Ủa… anh…
Tôi ấp a ấp úng khi nhận ra người tôi vừa va vào không ai khác hơn là Đông Phong! Không biết anh làm gì mà lại đứng trước mặt tôi thế này?
– Anh định qua tìm tụi em rủ xuống căn tin uống nước, gặp đúng lúc em với Mai chạy giỡn nên anh sợ em té ngã mới đứng phía trước để em có bị ngã thì còn đỡ kịp! Té xuống nền xi măng này là trầy chân trầy tay hết đó biết không?
Nghe nói xong tôi chỉ ôm chầm lấy anh mà hôn túi bụi lên mặt lên mũi để thể hiện tình cảm của mình. Đã thương nhiều lắm rồi mà cứ làm cho người ta phải thương nhiều hơn nữa. Người gì đâu mà tinh ý đến thế không biết à!
Con Yến nhìn tôi, nheo nheo mắt:
– Ở đâu mà xuất hiện đúng lúc quá vậy ta? Hí hí…
Tôi đang mắc cỡ đỏ bừng mặt mũi chưa biết trả lời thế nào thì Đông Phong đã cười lớn:
– Anh qua rủ tụi em xuống căn tin uống nước nè! Đi lẹ lên không là hết giờ ra chơi đó…
Vừa nói anh vừa quay lưng đi thật nhanh xuống căn tin làm ba đứa hộc tốc chạy theo như ba con vịt bầu chuẩn bị nhảy tòm xuống nước.
Con Mai bị tôi chọc tức đến nỗi muốn khóc luôn, vậy chứ ra căn tin được người yêu của tôi đãi cho mấy bịch bánh tráng trộn sa tế, hành phi, trứng cút với ly nước dừa mát lạnh và ngọt như đường phèn là lại toét miệng cười ha hả như chưa từng có chuyện gì xảy ra.