Truyện Sex Bố dượng chồng

Trâm đang lim dim trên ghế sofa nên không nghe được người đàn ông vạm vỡ, béo phì đi vào nhà bếp. Lão sờ soạng cho tới khi Trâm phát giác chỗ kín bị xâm phạm. Mắt trợn tròn nhìn người đàn ông chồm qua. Bàn tay lão chẹt giữa đùi và chụm vào bẹn cô

“Ngủ đủ chưa nàng công chúa,” lão lừ nhừ, ngả người lên mình cô, cạ hàm râu chưa cạo, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

“Trời ơi! Làm gì vậy ?!”, Trâm gắt gỏng.

Đó là một ngày xuân ấm áp. Việc nội trợ trong nhà làm Trâm thấy nóng nực, sẵn ở một mình, cô trút bỏ hết quần áo chỉ chừa lại cái quần lót nylon, trước khi nằm lăn trên ghế nghỉ ngơi.

Ngoài với dự liệu khi bị xàm xở, Trâm đưa tay che lấy ngực và khép chân lại. Nhưng lại vô tình kẹp chặt bàn tay của người đàn ông nằm ở giữa đùi.

“Ông làm cái gì kỳ cục vậy?,” cô rống lên.

“Sờ cho biết chứ làm gì,” lão nói, tiếp tục ấn bàn tay cho tới khi cô cảm giác đầu ngón của ông chẹt vào cái quần nylon, vào kẽ giữa bẹn.

“Ông xỉn rồi”, Trâm la choáng lên, quên rằng nhũ hoa bị lộ ra vì hai tay cô phải chụp vào tay lão, và chống trả quyết liệt bằng hết sức lực, dù là không được bao nhiêu, bởi vì cô vừa mới bình phục sau khi xẩy thai và rất còn yếu.

“Có lẽ tôi say,” lão thừa nhận, “Vừa tập dợt đô vật sớm, nên ăn mừng. Bây giờ muốn hưởng một chút, cục cưng. Mở chân ra cho bố nựng chút coi nào”.

“Đừng, bố, đừng,” cô năn nỉ, cố gắng giải bày.

Lão là cha dượng (ghẻ) của chồng cô. Mẹ chồng cô chết. Cô và Toàn dọn tới nhà lão bởi vì Toàn đang còn đi học và Trâm phải nghỉ việc vì mang thai. Lão đồng ý cho ở với điều kiện Trâm phải giúp việc nhà.

“Ông đừng đối xử con … vậy, bố!”.

Lão móc mấy ngón tay chai sạn dưới đáy quần cô và tuột mạnh xuống gối.

“Bố, đừng! Con xin! Bố kỳ cục quá ? Con là con dâu của bố! Là vợ con trai bố!”

“Vợ … con ghẻ thôi,” lão chỉnh, kéo luôn quần lót cô xuống gót.

“Không thân thuộc máu mủ gì hết. Không nhằm nhò gì nếu có. Đã quá, nhìn con coi, chỉ 19 tuổi mà bắt mắt. Nào, ngoan. Bố không còn đủ sức thêm bao năm nữa. Là một người đô vật con cũng biết đấy!”.

Lão kéo phăng quần lót cô, để cô trần truồng. Trâm vẫn còn ngáy ngủ, tưởng chừng như cơn ác mộng. Ngay cả lão bành chân cô, nắn bóp chỗ kín, cô vẫn không tin là cha dượng chồng lại đối xử thậm tệ như vậy. Dù là, có lần cô đã bắt gặp lão dòm lom lom cô, cô cũng không ngờ tới lão lại bạo dạn như bây giờ.

“Bố, đừng làm nữa được không,” cô cảnh cáo, “con sẽ méc Toàn”.

“Tao mặc kệ”, lão thách thức, ấn cô xuống và đút ngón giữa vào trong âm động của cô. “Nói với nó. Nếu nó không thích, DỌN RA”

“Uhh..,” cô mếu máo, khi ngón tay lão ấn vào âm đạo. “Bố, ông biết … tụi con không có khả năng. Tiền thuốc phải trả !”.

Cô đoán qua khuôn mặt nhăn nhó của lão dường như khó chịu. Tự nghĩ: Chống cự chắc vô dụng. Lão lớn con, 1m80, mạnh như con trâu. Là một người giỏi về đô vật.

Khi Trâm tát vào mặt lão, lão đánh trả và chụp lấy đôi tay cô. Cô chỉ còn cách nằm im cho lão hành hạ. Mặc cho nước mắt tủi nhục lăn tròn trên má cô, lão chọt ngón tay vào ra cửa âm động.

“Xin đừng, bố … đừng,” cô van xin, chớp mắt, “Cho con đi, trời ơi!”.

“Ai biểu cô cứ nhỡn nhơ khiêu gợi trước mặt tôi. AI BIỂU !”

“Con có bao giờ trêu ghẹo bố,” cô giải thích, cố gắng tránh né bàn tay ông ngọ nguậy vì nếu không cô sẽ phải buông xuôi theo cảm giác mất.

“Khỉ ! con không trêu bố à,” lão sủa. “Vậy chứ mấy lúc cô nhõng nhõng trong bộ áo ngủ mỏng dính, liếc mắt đưa tình ?”

“Con … con” giọng cô ngắt quản bởi vì cô không thể chối cải, cô chỉ có thể biện luận, “Con tưởng vậy là bình thường … con không có ý”

“Tổ cha mày tưởng. Nhưng mày có biết nó làm tao mất ngủ nhiều đêm”

“Nhưng còn Toàn …?”

“Kệ cha nó!”, lão nói.

Và tiếp với ngón tay thúc vào người cô, lão nghiêng người mập ú ngoạm lấy đầu nhũ hoa nút mạnh bằng cái lưỡi nhám ồ, ấm nóng của lão.

“Uhhh … đừng,” cô cầu xin, cố vùng vẫy.

Nhưng vô dụng. Sức của cô quá yếu. Còn lão quá khỏe. Lão đi từ bên vú này quá vú nọ, kích thích chúng bằng cái miệng, trong khi ngón tay lão liên tiếp thụt.

Trâm bất lực phản ứng. Cô không muốn bất trung với Toàn, nhưng người cha dượng cứ kéo cô vào con đường ấy. Lão làm cô nấc hơi, làm âm hộ cô mọng nước và bóng nhẵn. Khi lão chắc rằng cô có cảm ứng, lão bèn đứng lên và cởi quần ra.

“Nhìn đây, Trâm.” Lão trợt miếng da cu về phía sau chìa ra cho cô thấy. “Con có bao giờ thấy qua ?”.

“Chưa,” cô nghẹn ngào. Cô chỉ biết có Toàn, và cái của Toàn nhỏ hơn của lão. Trâm trợn tròn đôi mắt, “Thật không thể tưởng”.

“À, không thể tưởng à … nếu để nó vào trong con còn không thể ngờ nữa kìa”

“Đừng”, cô khẩn khoản, lắc đầu, “Trời ơi, không được.”

“Được và phải được”, lão gừ gừ, bước chân ra khỏi ống quần và đá nó văng vào vách.

Trâm nhóng người khỏi ghế, nghĩ là sẽ chạy nhanh vào phòng, nhốt lại bên trong, có lẽ ông bố chỉ say và nứng, không phá cửa đi vào đâu, Trâm toan tính.

Song, Trâm chỉ chạy được vài bước đã bị lão nắm lại và quẳng cô xuống ghế sofa.

“Ối, trời ơi!”, cô thét lên, ngả ngửa ra sau, mắt kinh sợ.

Cô cố gắng vùng chạy nữa, nhưng lại lão bắt. Lần này, lão không quẳng cô xuống mà vật cô ra. Mồ hôi hâm hấp của lão lấm lem trên người cô. Cô cố chèn chặt hai chân lại nhưng vốn là tay đô vật lâu năm, lão nại đầu gối vào giữa, bật nó sang hai bên một cách dễ dàng.

“Đừng, bố! Thiệt là kỳ cục. ĐỪNG!”, cô rống lên, đưa tay xuống đùi hầu bảo vệ chỗ kín.

Đôi mắt lão bố ghẻ long lanh, thở hồng hộc như con trâu mọng nhìn đứa con dâu trắng phau thèm thuồng. Lão dùng đôi tay khỏe mạnh dán chặt hai tay cô xuống ghế.

“Bỏ con ra!”, cô than vãn, vùng vẫy như con cá bị mắc rọ. “Đừng hiếp con, làm ơn đừng hiếp con!”.

Khi cô cảm giác một vật cực nóng và cứng quét ngang đùi, Trâm đâm hoảng. Trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô cố ngoi đầu dậy, định co mình để hất lão ra. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô đều thất bại.

Bởi vì Trâm chỉ cao 1 m 62, nặng 48 kg dáng dấp yếu ớt, trong khi lão cao 1 m 80 nặng gần 80 kg khỏe như voi. Ngay khi Trâm ngả về sau và yếu dần, tất cả sự xung đột bắt đầu chuyển sang đoạn mới.

Bất kể hành vi thô bạo của mình, lão còn rúng rẻ cô bằng những lời khinh miệt. Trâm bức xúc rơi lệ. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực và ô nhục. Quá cùng đường, cô dùng hết bản năng tự vệ cắn vào bắp tay của lão.

Lão rú lên đau đớn. Da bật máu, cô có thể nếm được vị mằn mặn. Nhưng tưởng sao, lão càng điên tiết. Lão bóp chặt cổ tay cô như thể hai tay cô bị bứt lìa. Cô cũng cảm thấy đầu khấc của lão chỏi vào bẹn, như cố xăm soi cho bằng được vào trong.

Rồi thì khúc thịt của lão cũng tìm ra mục tiêu. Trâm mếu máo. Răng cô mím chặt vào cánh tay lão. Mặc kệ nó đau cỡ nào, lão ấn vào khoảng 2/3 chiều dài vào thân thể bé nhỏ của Trâm, tiếp tục dập xuống liên tiếp, gần như toàn thân đổ ào xuống nhừ tòa bin-đin bị xập.

“ÂY DA!”, Trâm thét lên, miệng cố toạc ra, đầu ngả ngửa. “ĐAU QUÁ! Ô, TRỜI ƠI, TRỜI ƠI!!”.

“Sướng nhé!”, lão rít lên, đ… mạnh cô hơn. “Làm tao chảy máu hả. Dạy cho mày bài học. Cứ việc cắn đi !”.

Lão ấn sâu vào. Mông lão vổ xuống như chày dồ giả gạo.

“Nhẹ … xin làm nhẹ”, cô chấp vái, “Bố giết con rồi!”.

Nhưng không thấy sự thương xót nào, lão muốn làm mạnh để dạy cho cô biết việc cắn lão là tai hại cỡ nào. Dẫu sao thì lão, một tên say rượu và nứng, còn cô quá sexy, đã lỡ rồi. Lão sẽ không chịu dứt cho tới khi nào lão trút hết tinh dịch vào sâu trong tử cung của cô.

Đầu Trâm giật sang trái, sang phải. Môi bấm môi. Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay như cố chịu cái đau và tủi nhục. Tại sao lão lại ác độc thế này ? Lão là bố dượng kia mà ! Nếu như cô không chết vì cái dương cụ quá khổ của lão, chắc cô cũng chết vì sĩ nhục.

Và rồi, đã quá nhiều đau đớn, Trâm như thả mình theo con sóng. Lão vẫn tiếp tục hành hạ cô, chỉ có điều sự hành hạ bắt đầu đổi sang hướng … tốt!

“Thôi chết,” cô rên khẻ, cố gắng gạt bỏ cái cảm giác chạy rần trên xương sống.

Nhưng vô dụng. Cái cảm giác vô tình ác nghiệt từng ly từng tí len lỏi vào thân thể cô nhưng cây nấm sau cơn mưa. Thay vì chống cự như lúc ban đầu, mông cô bắt đầu đưa đẩy theo nhịp điệu. Cô cứ nhắc nhỡ mình nằm im, vì đây là sự cưỡng bức, nhưng nằm im dường như không còn điều tự chủ được. Âm hộ cô bắt đầu phồng lên.

“Bắt đầu sướng rồi sao ?”, lão lầm bầm kiêu hãnh.

Trâm nghiến răng. Mắt cô nhắm nghiền đầu lắc lư phủ nhận. Nhưng thực sự cô không thể chối bỏ cái cảm giác ấy. Song làm sao dám nói cho lão biết điều đó. Chỉ lương tâm cô cắn rứt, cô đang phản bội lại với chính cô, chỉ vì một thứ nhục dục đê hèn. Chắc cô phải chết quá!

Lão cười khì và tiếp tục cỡi trên mình cô. Mặt cô biến sắc, trong khoảnh khắc, mắt cô trợn tròn, long lanh. Cô nhìn trân trân vào lão.

“Con biết bố đâu có nói sai ?”, lão kên kiệu.

Cô gật đầu một cách ngu dại. Căn phòng như xoay quầng chung quanh cô. Cô thấy khó thở. Nhục dục rõ ràng đang chiếm hữu thân thể. Hai đùi co giựt. Cô chỉ muốn rên to. Môi cô dẻ ra đưa về hướng lão không thể tự chủ.

“Con ra nước nhiều rồi đấy,” lão nói. “Ra nữa đi. Trời ơi! Con dám nói là con không thích ?”.

“Ông đúng là đồ quỷ mà,” cô rít lên, bất chợt nắc ngược lên. “Thằng già mắc dịch mà!”

“Sướng rồi nhé! Bố mắc dịch, đúng, nhưng con cũng ngựa lắm!”.

“Đừng vu cáo con như vậy,” cô nức nỡ, cảm thấy tội lỗi, nhưng lại quàng chân vòng trên mông lão. “Trời ơi, con biết làm sao, làm gì đây nè trời ?!”.

“Hưởng lạc chứ làm gì,” lão nắc nẻ, “Thích chứ ?”

“Thích, thích”, cô nấc ra lời, cố nâng hai chân lên cao. “Trời ơi, cứu con. Thích quá. Chơi đi … chơi !”

Trâm phản ứng với người bố dượng như với chồng. Một phần vì chút máu dâm có sẵn, nhưng phần nhiều do lão làm cho cô quá sướng. Toàn luôn nhẹ nhàng vì hắn tôn trọng và yêu cô.

Ngược lại, lão bố dượng coi cô như một con điếm, dọng vào người như cú như trời giáng. Và như, Toàn luôn thất bại trong việc thỏa mãn cho cô còn lão đem cô lên chín tầng mây. Rõ ràng cái khúc thịt vĩ đại đã làm cho cô biến thành một người phụ nữ phục tùng. Cứ như là lão đánh thức sự lạnh cảm của cô bấy lâu nay.

“Trời ơi,” cô rên, hòa với nhịp điệu của lão. “Con sướng … Ô … hmmm … bố ơi !”

Cô ngoẹ đầu vào cổ lão, lưỡi cô bắt đầu di chuyển. Nhoẹt, nhoẹt, nhoẹt! Cô hôn cổ lão say sưa. Khi lão buông tay cô ra, cô choàng tay ôm lấy lão như một người tình lâu năm không gặp.

“Bây giờ chịu rồi sao ?”, lão khoái chí, thút mạnh vào người cô.

Trâm cố giải thích với lão về sự hiểu lầm trước đây, rằng Trâm một lòng trung thành với Toàn, nhưng lão đã không tin. Lão nói cô lẳng lơ, đĩ ngựa. Cô bực tức không thèm giải thích, mặc cho lão nghĩ sao cũng được, miễn sao bây giờ cô đang có những gì cô muốn.

“Ư … a … ư”, Trâm hổn h ển, khi màn cụp lạc diễn tiến.

Dây lò so ghế kêu ken két.

“Nhún đi, cưng ! Nhúng cho đã !”, lão thì thào bên tai cô.

Cả thân lão ép xuống. Hai thân thể nhễ nhại. Trâm chưa bao giờ thấy mình hưởng ứng như vậy. Nếu như Toàn lỡ bước vào bây giờ, cô cũng sẽ không ngừng.

“Bố nói con rồi,” lão rít lên. “Ngựa vẫn là ngựa, không sai”.

“Chơi đi, nói … gì … nữa,” cô nài, cố hấc ngược về phía lão, bấm móng vào đít lão. “Im … đụ ! Mạnh … bố … nhanh! Trời ơi, chết … đầy quá …xé nát con rồi … đừng ngưng! Bố …nắc … trời … con!”

Dâm thủy cô ra càng nhiều. Dương cụ lão bít chặt trong âm đạo cô thụt liên tục tạo ra âm thanh sồn sột. Cả hai đẩm ướt, thở dồn. Hai trái hòn đầy lông của lão cứ quật vào đít cô như muốn tạo ra lửa.

Trâm gần như mất cả lý trí, cũng không ngại mất thiệt nếu nó xảy ra trong lúc này. Cô chưa bao giờ có cuộc làm tình dài như vậy, chưa kể cái quá khổ của lão làm cô điên dại. Nếu là Toàn, có lẽ hắn đã xuất tinh rồi, nhưng lão vẫn khỏe hâm hấp. Trâm có thể cảm giác cực khoái gần tới . Cô mong đợi cái cảm giác ấy như người đang chết khát thèm một bình nước.

“Nhanh lên … nhanh,” cô giục, thúc cái lồn thèm khát lên người lão. Lão đâm như vậy cũng đã sâu hết mức rồi. Chỉ còn biết bóp vú cô để gia tăng khoái cảm.

“Con … con ra … Trời … muốn …nắc đi … trời … sướng!”.

Lão cũng xém ra. Hai hòn của lão đã kéo cao lên háng, chuẩn bị bắn ra ngoài. Lão kịp thời kìm lại. Nhưng Akiko không thể ngừng được nữa. Cô phải nhất định phải ra lần nữa. Trong khoảnh khắc, họ nắc nhau như điên.

Rồi thình lình Trâm buông mình. Toàn thân bất động, ưỡn lên cao. Lão thì cố ấn cô xuống, vổ mạnh vào thịt, vào da. Cô căng cẳng mếu máo và co giựt toàn thân. Đó là sự bắt đầu của cơn cực khoái lần thứ hai.

“AH………AHHHHH!”, cô thét lên, đầu bật ra sau, bấm chặt móng tay vào đít lão, bắt đầu hưởng cái thú cực đã lan tràn như con sóng.

Âm đạo cô cứ vắt như thế mấy giây liên tục.

“Trời ơi, tới bố … con ơi”, lão gào lên, để mặc cơn khoái cảm lan đến, rõ ràng khi phụ nữ xuất tinh, người đàn ông không “chịu nỗi” sự co bóp ấy.

“Ư …,” lão rừ và rặn từng cơn, “Ưm … ưm … ưmm!”.

Tất cả cơ bắp trong người Trâm khua lên, xiết lấy dương cụ, và một dòng đặt sệt nóng hổi phuột vào trong. Nó như quặn hết mọi thứ bên trong người lão phóng bạt vào tử cung cô, làm cô lịm đi trong sung sướng, quên cả lời bác sĩ dặn không được có sex sau vài tuần.

“BỐ CŨNG RA!”, cô gắt. “CON CÓ CẢM GIÁC … RA ĐI !”.

Lão trút hết tất cả sinh lực vào người cô, cả hai dùn mình sung sướng. Với Trâm là cái lịm đi bất động, với lão, lão gù gừ như con đực thỏa mãn sau khi gieo giống.

Kết thúc thật sướng ngoài ý tưởng, nhưng quá nhanh. Sau đó, Trâm cảm thấy nhân phẫm vị xúc phạm. Cô chợt nhận thức ra cái thực tế phủ phàng làm cô choáng váng.

“Cho tôi ngồi dậy,” cô nói lạnh lùng.

“Chưa xìu mà,” lão nói. “Để bố thở chút … có thể tiếp cú thứ hai”.

“Cho tôi ngồi dậy,” cô lập lại bằng giọng cương nghị.

“Tại sao vội ?”

“Con sợ lại có thai. Bố không đeo áo mưa”

“Trời đất,” lão nói. “Bố tưởng con uống thuốc (ngừa thai)”.

“Bác sĩ bảo khoan dùng cho tới ngày mai. Chuyện vợ chồng bác sĩ cũng dặn kiêng cử”.

“Ý con nói … con chưa … đây là lần đầu sau khi con xuất viện”.

Trâm gật đầu như cái máy.

“Vậy tại sao KHÔNG NÓI SỚM?”, lão la toáng lên.

“Có thay đổi được tình thế lúc đó chăng ? Bố bảo con là con nói dóc?”.

“Ý con nói … là bố … người đàn ông duy nhất trừ Toàn ra ? Ô, trời ơi, tôi báo hại rồi ?!”.

“Bố cưỡng bức còn … giả nai … Thôi bố lấy ra để con đi tắm”.

Không hiểu sao, lão trở nên thẩn thờ. Dường như hối hận sau khi nhận thức ra chuyện bậy bạ lão làm.

“Khoan đã,” lão nói và đỡ Trâm đứng dậy. “Bố công nhận bố hơi mạnh bạo, nhưng không phải là cưỡng bức chứ hả”.

“Không, rõ ràng bố đã hiếp con. HIẾP CON!”.

“Được rồi,” lão xuống giọng. “Cứ cho là vậy, nhưng thực sự đã lỡ rồi. Khốn nạn quá. Bố xin lỗi. Con nghe rồi chứ , bố xin lỗi !”

“Có thật bố xin lỗi rồi hãy nói ra miệng”, cô lầm bầm, lượm quần áo lên.

“Hả ? Cái gì ? Nè, nghe … dặn trước … Đừng bao giờ kể lại cho Toàn nghe ?”, lão hâm dọa.

“Kể chứ sao lại không … chờ coi !”, cô rít lên, tốc chạy vào phòng tắm.

Phần 2

Nhưng Trâm đã không nói với chồng. Cô quá xấu hổ bởi vì cô cũng có phần tham gia. Khi Toàn trở về tối hôm đó, Trâm chuẩn bị bữa cơm tối xong, nói rằng cô không đói, và ngồi xuống uống tách trà xanh với chồng.

Khác với thường lệ, cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta, cũng như không mở miệng nói được chữ nào.

“Chuyện gì vậy” Toàn, đẹp trai, cao lớn, khoảng 22 tuổi, hỏi người vợ mới cưới nhau vài tháng.

“Không có gì,” Trâm lẫm nhẫm, nhìn chăm chăm vào cái hủ đựng nước sốt để trên bàn như người mất hồn.

“Nhìn em như có đám tang trong nhà”.

“Thật không gì,” cô bực bực. “Em chỉ hơi mệt. Có lẽ em cần phải đi ngủ vì thấy hơi nhức đầu ?”,

Cô nói dối bởi vì cô cần lý do trốn tránh, để khỏi phải bật khóc một lần nữa, trưa đó cô đã khóc nhiều rồi.

“Được, em cứ đi vô trong nghỉ trước. Để hôm nay anh rửa chén”.

“Anh biết thông cảm làm cho em thấy vui lắm,” Trâm lí nhí, đứng lên.

“Em chỉ cảm thấy không xứng với lòng tốt của anh,” cô mêu mếu nói thêm và đi nhanh vào phòng sợ rằng chồng cô thấy hai hàng lệ lăn tròn trên má.

Vào khoảng gần 9 giờ đêm đó, khi lão cha dượng say mèm lót tót mò về từ một quán bar gần nhà. Lão dật dờ đi vào nhà bếp, Toàn đang học bài ở đó. Nắm lấy áo anh ta, lão ngả người về phía trước và đưa khuôn mặt ra với vẻ thách thức.

“Mày thấy tao say hay tỉnh,” lão lè nhè.

“Đánh tao đi, tao biết mày … híc …sẽ đánh tao mà! Mày chờ tao từ nãy tới giờ … híc …”

Toàn nhíu mày. “Bố say rồi. Đi ngủ đi”.

Toàn rời nhà chỉ vài tháng sau khi lão cưới má anh ta, nên đến bây giờ anh ta vẫn không biết nhiều về lão.

“Mày đâu bỏ qua … híc … dễ dàng như vậy phải không ?”, lão hỏi.

“Bỏ qua chuyện gì ?”

“Mày thiệt không biết chuyện gì. Con vợ mày … mày thấy nó sao ?”

“Thấy có sao gì đâu, vẫn bình thường”

“Nó không kể với mày chuyện trưa này … trưa này … híc … sao ?”

“Dạ, không ? Chuyện gì ?”

“Hưm … Thiệt mày không biết vậy … híc … tao đoán là nó chưa có nói cho mày nghe, hả … nó chưa nói … híc … chưa nói …”

“Nói con cái gì ? Ai nói , Trâm hả ? Bố ơi … thôi đi …! Bố nói cái gì khó hiểu quá !”

“Tao có nên … nên nói ra … híc … cái chuyện …”, lão lầm bầm, ngồi sụp xuống ghế. Lão chồm tới, hai tay chống lấy cằm.

“Không nên, tao không nên lấy nó ra khỏi quần … híc … và tao chắc chắn không nên. Cũng tại tao thôi … thằng già mất nết … híc,” lão lè nhè, nhìn lão thật thậm tệ.

“Tao phải nói cho mày biết … híc … tao đã làm ra một chuyện tày trời … phi đạo đức đó mày biết không … híc … mày biết không …”

Cảm nhận ra điều gì không ổn, Toàn bắt đầu tập trung lắng nghe.

“Tập dợt xong sáng nay,” lão bắt đầu.

“Tao tính chén tạc chén thù … híc … ăn mừng. Khi tao trở về … buổi trưa …, Trâm đang ngủ … trên ghế …Chỉ với cái quần lót … tao không thể … ánh mắt tao … híc … mày biết không ?”

Toàn bắt đầu ngọ ngoậy không yên.

“Hứ, chuyện thường mà bố,” anh ta nói, cố gắng giải bày.

“Lỡ nhìn không sao. Cũng tại vợ con nó không vào phòng ngủ. Để con dạy vợ lại. Mai mốt không làm bố khó xử ”.

“Khó xử cái gì … híc … Mày không hiểu,” lão cắt ngang.

“Tao đâu phải chỉ nhìn không. Tao đúng là thằng già mất nết. Tao say … híc … tao có biết khỉ mẹ gì đâu … cho tới xong chuyện!”.

Phản xạ tự nhiên, Toàn nén chặt hai bàn tay lại. Đôi mắt nheo nheo khó hiểu.

“Đâu bố nói rõ chuyện gì đã xảy ra. CHUYỆN GÌ ? XONG CHUYỆN LÀ SAO ?”, anh hơi lớn tiếng.

Không dấu diếm chuyện gì, trừ chuyện Trâm có phần tham gia, lão kể tất cả. Lão cứ nhắc đi nhắc lại đây là lỗi của lão, Toàn không nên trách Trâm.

Có điều lão không bao giờ dùng từ “cưỡng bức” ở đây, dù là đã công nhận việc giật quần lót của cô Trâm ra và kềm cô xuống để giao hợp. Để chứng minh với Toàn là Trâm có chống trả thật sự, lão chỉ cho Toàn thấy dấu răng trên cánh tay.

Thoạt đầu, Toàn không tin vào tai mình. Anh ngồi đó chết trân, gần như giận điên người. Nhưng rồi, cứ nghe lão kể lễ, ỉ ôi, và tận tình xin thứ tha, Toàn thấy ái ngại và xấu hổ dùm cho lão và cho anh.

Nhưng dần dà, bản năng đàn ông, bản năng tình dục làm cho anh cảm thấy thích thú lắng nghe. Tim anh đập mạnh khi dệt ra cảnh tượng đó trong đầu, cảnh vợ anh nằm ngửa và lão bố dượng hâm hấp ở phía trên.

Và dương vật anh bỗng nhiên cương cứng. Một cảm giác lạ lùng chạy quầng dưới bụng.

Toàn thấy thật xấu hổi với một sự phản ứng biến thái của mình, anh không thể hiểu với chính anh về việc này, về cái chuyện lão cha dượng đang hãm hiếp người vợ mới cưới tạo cho anh sự hưng phấn lạ lùng.

“Nếu con muốn trừng phạt bố … híc … cỡ nào, bố cũng chịu,” lão khẩn khoản. “Bố thật là thằng đê tiện mà. Bố biết !”

Toàn đồng ý là cha dượng anh khốn kiếp. Anh cũng định dọng cho lão một cú. Nhưng hiện tại, anh hơi ngại ngùng để đứng lên dạy cho lão một bài học, vì khi ấy lão có thể thấy dương cụ anh cương cứng trong lớp quần.

Toàn không thể để cho ai biết anh thấy thích thú về sự bị cưỡng bức của vợ mình, và nhất là đây một cách gián tiếp báo cho người hiếp vợ anh hiểu ra điều đó ! Đây không những là một sự nhục nhã mà còn là sự đồng tình, sự cho phép lão tái phạm với Trâm bất cứ lúc nào lão muốn.

“Con giống mẹ hiền từ,” lão thúc thít, nước mắt lưng tròng. “Mẹ con và con rất tốt … híc … tốt với bố, bố biết bố có phước, và bố hứa từ nay không tái phạm. Bây giờ bố có ý nghĩ … con nên … híc … nên đưa vợ ra khỏi đây,”

“Bố nói thật”.

“Bố nói thật … híc … lo cho tụi con … nhưng bố lại sợ sống cô đơn. Nếu con … hay là vợ chồng con cứ ở lại. Bố thề là không đụng tới Trâm nữa. Nếu bố có làm gì sai với lời thề, sẽ bị sét đánh chết”.

“Con biết bố có ý tốt, nhưng chuyện này quá đột ngột và khó xử. Con cần phải bàn thảo với Trâm”, Toàn tự nhiên xuống nước.

“Con cứ việc tùy tính, nhớ nói với nó đừng lo lắng quá. Bố sẽ tìm một người xứng với bố về lo chuyện chăn gối, để bố khỏi bị sa ngã nữa … híc … Trâm sẽ không bị hề hấng nào kể từ bây giờ”.

Nghe thoáng qua lời giải bày của bố dượng và người chồng xong, Trâm đang nằm trong vẫn còn tỉnh táo khi Toàn bước vào phòng.

Cô khép nép dưới mềm trong khi anh ta cởi đồ trong bóng tối. Bố đã nói bao nhiêu với ảnh ? Cô tự hỏi. Trời ơi, hy vọng rằng bố không kể cho anh ấy biết chuyện mình đạt được hai lần khoái cảm!

Thật là lúc ấy mình không thể tự chủ được. Lão ấy quá hùng hổ đi thôi. Mình chỉ là con người bằng da bằng thịt, làm sao kềm chế được dục vọng. Cho dù lão có kể hết với anh ấy, mình cũng phải chối phăng thôi. Mình không muốn Toàn biết chuyện xấu xa này ! Tại sao, trời ơi, tại sao bố lại kể ra làm gì ?! Bố giết con một lần, bố lại giết một lần nữa sao?!

“Trâm ? Em ngủ ?” Toàn thì thào.

Thoạt đầu cô nằm im, nhưng nghĩ trước sau gì cũng phải đương đầu. “Còn thức,” cô trả lời ấp úng.

“Bố đã kể chuyện chiều nay,” Toàn nói trong khi bước qua bên giường, nằm xuống.

“Em cũng định thuật rõ đầu đuôi,” Trâm mếu máo. “Ngay khi anh đi làm về. Nhưng không hiểu sao em không làm được. Xấu hổ quá !”.

Trâm sụt sùi trong khi chồng cô lách mình vào mền. Cô có vẻ chờ đợi một cú tát vào mặt về chuyện hư đốn của cô. Nhưng anh không làm vậy mà kéo cô vào lòng, mơn trớn trên lưng và mông, đồng thời thỏ thẻ bên tai.

Anh còn giữ cho dương vật cương cứng một khoảng không cho đụng Trâm, Toàn trấn an rằng mọi việc anh đều thông cảm với cô hết.

Anh giải thích rằng bố dượng đã nhận lỗi và thề không bao giờ tái phạm. Trâm thấy nhẹ người đôi chút, nhưng nghĩ tới mai này, cô bèn nói :

“Em muốn dọn. Chúng ta cần phải dọn ?”, Trâm cựa mình, khi Toàn càng lúc càng nhích vào.