Truyện Sex Băng trộm biến thái

Phần 2

Đám người kia đưa hai cô gái về trụ sở nhưng không làm bất cứ thủ tục gì. Một lát sau thì Ngân được thả ra, nàng lập tức tìm đến người cha khốn nạn.

“Sao ông lại làm như vậy?” Ngân lớn tiếng khi vừa nhìn thấy người mà nàng chưa từng gọi một tiếng ‘ba’.

“Con cứ ngồi xuống, ba nói ngắn gọn.” Gã lên tiếng, hắn là Lê Duy, cũng là cha của Ngân.

Ngân miễn cưỡng ngồi xuống, từ khi mẹ nàng bị bệnh phải nhập viện thì nàng không còn tới căn nhà này nữa, dù cho luôn có một phòng được dọn sẵn dành riêng cho nàng.

“Ba nói thẳng, con cưới thằng Huy thì ba sẽ tìm cách thả con bé kia ra, còn không thì nó sẽ ngồi tù mọt gông vì tội sản xuất, tàng trữ, sử dụng tiền giả có tổ chức, ít cũng cả chục năm.” Gã hờ hững bịa đặt nói.

Dù là con ruột của gã nhưng do sự ngăn cản của vợ chính thức mà lão không dám ra mặt chăm sóc cho Ngân, cho tới khi nàng trở thành một cô gái xinh đẹp thì gã mới mò tới. Còn Huy mà gã nói tới chính là người vừa bắt hai cô nàng, hắn là công an và có thế lực chống lưng, tới mức tự ý dẫn người đi làm chuyện như vừa rồi mà không ai ý kiến.

Nghe được mục đích thực sự của lão, mắt nàng ngấn nước, không nói thêm lời nào, giận dữ bỏ đi.

Còn ở chỗ Hồng đang bị giam, gã Huy vui mừng khi tìm thấy chiếc đồng hồ trong túi xách của nàng. Gã biết đó là món đồ có giá trị vừa được một đại gia báo mất trộm. Huy cười lớn gọi điện báo cho lão Duy.

“Khà khà, quá tốt, chú mang con đó tới đây luôn cho anh…” Duy nói.

Lê Duy cười tươi sau khi nghe Huy báo, chiếc đồng hồ đó là của một người bạn của lão.

“Alo, chào anh Cường… Tôi có quà cho anh đây… Quà đặc biệt… Tối nay anh cứ đến nhà tôi rồi sẽ biết…hà hà!” Gã hớn hở gọi cho chủ của chiếc đồng hồ mà Hồng lấy được.

Vài tiếng sau, ba người Hoàng, Nhân, Bảo tụ tập lại với nhau. Bình thường sẽ không ai nhúng tay vào chuyện của người khác nhưng nhìn cô gái xinh đẹp của mình bị bắt đi một cách tức tưởi làm cả đám phải tìm hiểu.

“Thế nào?” Hoàng hỏi, rồi cùng Bảo hướng về phía Nhân.

“Nghe đâu là bị bắt vì tiền giả…”

Nghe Nhân nói, hai gã còn lại nhíu mày. Tuy chỉ gặp nhau nói chuyện trộm cắp là chính nhưng ba người đều biết Hồng không dùng tiền giả, cũng không làm giàu bằng thứ đó.

“Con nhỏ kia được thả ra trước, còn cô gái của bọn mình cũng vừa được đưa tới nhà của một thằng giàu…” Nhân nói tiếp, hắn là người rất rành moi móc thông tin nên cả đám giao cho hắn tìm hiểu.

“Ăn trộm bao nhiêu năm không bị bắt, cuối cùng vì một đứa con gái mà vào tù…” Bảo nói, mắt hắn lóe lên tia thù hận.

“Vậy là do con kia sao?” Hoàng hỏi.

“Muốn biết thì phải ghé thăm thôi…” Nhân nói và nháy mắt.

Hai người còn lại cũng đồng ý. Nói về tìm gái thì Hoàng là người rành nhất, hắn đã lớn tuổi nhưng vẫn hám gái trẻ. Cuộc sống thảnh thơi nhàn hạ nên công việc thường ngày là ra đường ngắm gái và theo chân họ về tới nhà. Đến hiện tại thì tên tuổi và địa chỉ của các cô gái xinh đẹp trong thành phố hầu như lão đều biết, và tất nhiên một người như Ngân cũng nằm trong danh sách của hắn.

Trong một căn nhà nhỏ, Ngân nằm trên giường khóc sướt mướt vì đã vô tình đưa người yêu vào tù. Nàng đã suy nghĩ cả buổi chiều, để đưa Hồng ra thì nàng phải chấp nhận yêu cầu của người cha vô tâm kia. Nhưng chọn cách nào thì nàng cũng phải rời bỏ tình yêu của mình. Mang tiếng là con của đại gia nhưng nàng chưa từng được sống trong giàu sang. Mang một vẻ đẹp trời cho bao người mơ ước nhưng nàng vẫn chưa từng có được hạnh phúc trọn vẹn, vì xã hội hiện nay vẫn còn khó khăn với chuyện tình của nàng.

Hoàng và Bảo đã đứng trong phòng của Ngân từ khi nào, bọn hắn lặng im nhìn cô gái nằm úp trên giường khóc lóc. Tuy là nước mắt thật nhưng vẫn còn chưa rõ được chuyện Hồng vào tù thực sự là do ai. Nhưng có một sự thật là cả hai gã đàn ông đang nhìn chằm chằm vào thân hình hoàn hảo của nàng, bờ mông tròn căng mọng rung rinh theo tiếng nấc làm dương vật bọn hắn cũng rung động theo.

Nếu là bình thường, mỗi chuyến viếng thăm thế này bọn hắn đều mang theo thuốc mê loại mạnh và nạn nhân đã hôn mê từ lâu chứ không phải như hiện tại. Vì Ngân là bạn gái của Hồng, và hai gã cần nói chuyện.

Hoàng như không cầm lòng được trước bờ mông kia, hắn từ từ bước tới và đưa bàn tay lên như muốn vồ lấy cơ thể nuột nà trên giường. Nhưng Bảo đưa tay ngăn hắn lại và nói:

“Đừng…coi chừng xi đa!”

“Á…”

Câu nói của hắn làm Ngân giật mình hét lên, nàng quay lại và bất ngờ tột độ khi thấy hai gã đàn ông trong phòng. Run rẩy lo sợ nhưng câu nói và vẻ mặt vô cảm của Bảo cũng khiến nàng hậm hực tức tối.

Lão Hoàng cũng muốn ngã ngửa với thằng to con này, hắn hướng tới Ngân và nói ngay không để cô nàng hét lên: “Cô cứ bình tĩnh, chúng tôi là bạn của Hồng, tôi muốn nói chuyện.”

Tại một căn biệt thự của lão Lê Duy, nơi mà lão dành riêng để ‘tiếp khách’ cũng đã có mặt của hai gã Huy và Cường.

“Quà của tôi đâu?” Gã Cường hỏi ngay khi vừa gặp nhau.

Tuy vậy Duy vẫn cười và đáp: “Anh cứ vào trong đã…!”

Vào trong nhà lấy ra chai rượu đắt tiền, Lê Duy rót ra ly và đưa cho hai người còn lại.

“Đây là món thứ nhất!”

Huy hớn hở lên tiếng, gã lấy ra chiếc đồng hồ tìm thấy trong túi của Hồng và đặt lên bàn. Thấy món đồ yêu thích bị mất đang ở trước mặt, gương mặt của Cường nổi lên nhiều cảm xúc.

“Công lớn là do Huy đây, thằng em này đã tìm thấy món đồ của anh…” Lê Duy lên tiếng.

“Của hồi chủ… Xin trả lại cho anh!” Huy nói và đẩy chiếc đồng hồ lại gần chỗ của Cường.

Dù là quen biết khá thân nhưng gã Cường lại trên Lê Duy một bậc đẳng cấp, đồng nghĩa với việc quyền thế của hắn cũng mạnh hơn nên cả hai gã đều phải kính nể.

“Hề hề, cảm ơn hai chú rất nhiều… anh sẽ nhớ ơn này…” Gã Cường cầm chiếc đồng hồ đeo vào tay.

“Nào cạn ly rồi vào tiệc chính…” Lê Duy nôn nóng.

Nốc hết ly rượu, ba gã đàn ông đi tới một căn phòng đang đóng kín, Lê Duy mở cửa và kính cẩn mời gã Cường vào. Hắn sáng mắt không giấu nổi nụ cười khi nhìn thấy người đang ở giữa phòng, chính là Hồng. Nàng đang bị trói chặt bằng dây thừng và hoàn toàn trần truồng, trên gương mặt xinh đẹp bị bịt một miếng vải đen che đi đôi mắt. Cơ thể tuyệt hảo của nàng làm ba gã nổi hứng ngay, dương vật ngóc dậy trong quần.

“Đó là món thứ hai…” Duy nói rồi nuốt nước miếng.

“Em tìm thấy chiếc đồng hồ trong túi của nó, nhưng hỏi thế nào cũng không khai…” Huy nói tiếp.

“Hề hề, không khai thì coi như chính tay nó lấy…”

Gã Cường cười nham nhở rồi lại gần đưa tay bóp lấy gương mặt của Hồng. Nàng im lặng vì biết nói gì với bọn chúng cũng vô ích , và vì nàng đã quá mệt khi vùng vẫy cả tiếng từ khi bị trói tới giờ.

“Các chú có chuẩn bị đồ chơi chưa? Hề hề…”

“Có đầy đủ rồi anh…” Cả Lê Duy và Huy cùng đáp.